Chương 7

Đã Từng Bỏ Lỡ

12.619 chữ

14-01-2023

Trong lúc đợi Huyền tìm ba cho con thì tạm thời tôi vẫn phải cáng đáng nhiệm vụ vừa làm cha vừa làm mẹ. Thế nên trong buổi hoạt động ngoại khóa sắp tới ở trường con, người mẹ này vẫn phải chiến đấu với ba của các bạn khác để dành giải thưởng cho Bông. Bởi vậy mấy hôm nay tôi đã cố gắng dậy sớm tập thể dục và tất nhiên 1 mình tôi thì sao gánh vác được nhiệm vụ to lớn này.

Hôm nay, nhân ngày chủ nhật, bạn Bông không phải đi học nhưng vẫn được mẹ gọi dậy vào lúc 6 giờ sáng để rèn luyện sức khỏe. Con mèo lười ấy tất nhiên là ể oải, mệt mỏi nhưng tôi vẫn quyết xách con ra công viên gần nhà. Bạn ấy vừa chạy vừa cong môi với tôi:

– Em Bông muốn về nhà, em Bông mệt lắm rồi.

– Em Bông muốn thắng các bạn thì phải cùng cố gắng chứ.

– Em Bông không muốn thắng nữa. Em Bông chỉ muốn ngủ thôi.

Cái con bé này. Hôm trước thì một hai bảo rằng tôi không thể nào thắng ba của các bạn khác, giờ mẹ nó đang cùng nó cố gắng, nó lại một hai không muốn thắng nữa, đúng là thế nào cũng thuận miệng bạn Bông hết.

Nhỏ con tôi còn ma mãnh đến mức, tôi không thỏa hiệp với nó, nó liền hai tay tiếp đất rồi chổng mông lên trời, kiên quyết không chạy nữa. Đến đây thì tôi phải chào thua con mình rồi:

– Con làm cái gì thế hả?

– Em Bông mệt lắm rồi mẹ ơi, em Bông đứng không vững nữa.

Tôi ngồi xuống, nhìn cái đầu ngoe nguẩy giữa hai chân của nó:

– Em Bông cố lên, chạy thêm 5 phút nữa rồi mẹ cho nghỉ nhé.

Thật ra tôi biết cỡ tuổi như con đừng nên vận động quá sức, do vậy chỉ cho nó hoạt động vừa tầm thôi. Nãy giờ Bông cũng chạy được 5 phút rồi, thôi thì thêm 5 phút nữa rồi tôi cho bạn ấy bế quan dưới gốc cây đợi mẹ.

Nhưng Bông biết tôi đã xuống nước lại càng muốn lấn lướt hơn:

– Em Bông kiệt sức rồi mẹ ơi. Chạy nữa là em Bông bệnh đấy.

Khá thật, chắc lâu rồi tôi không tét mông nên giờ gan nó to bằng ông trời rồi. Mẹ nói một câu là cãi nhem nhẻm một câu. Tôi không nương tay, tét một cái lên mông đứa lý sự kia. Bông lập tức ôm mông ngồi bệt xuống đất mếu máo:

– Mẹ đừng tét mông em Bông, em Bông đau.

– Biết đau thì đứng dậy chạy cho mẹ.

Bông sợ bị tác động vật lý tiếp nên đành cam chịu đứng dậy. Nó chạy nhưng vẫn không quên hờn dỗi mà nói:

– Em Bông mà có ba thì đâu phải chạy bộ.

Tôi quay ra nhìn, nó lập tức lấy tay che miệng, làm điệu bộ như thể từ nãy đến giờ chẳng thốt ra bất cứ lời nào. Tôi biết là hôm trước mình đã làm con sợ. Tôi cũng không muốn dạy nó theo cách bạo lực nên lên tiếng:

– Em Bông, mẹ tìm ba cho em Bông nhé, chịu không?

Bông có vẻ hơi bất ngờ với sự thay đổi của tôi. Nhưng cũng rất nhanh thích nghi rồi cười:

– Thật à mẹ?

Tôi gật gật:

– Ừ! Mẹ sẽ tìm ba cho em Bông. Em Bông thích không?

– Thích chứ ạ.

– Vậy thì em Bông chạy tiếp đi.

– Ơ! Mẹ ơi, có ba mà vẫn phải chạy ạ.

Tôi cốc vào đầu con một cái:

– Vẫn phải chạy bạn Bông ạ.

Nó làm điệu bộ bà cụ non, thở dài một hơi rồi đứng dậy lê lết được vài bước.

– Ông Tùng ơi! Em Bông ở đây này.

Rất nhanh nhỏ ta đã tìm được cách thoát thân rồi. Chú nghe tiếng Bông thì dừng lại. Con bé nhanh chóng chạy về phía chú, đưa tay đòi bế. Tôi theo con đi lại chỗ người kia. Nhìn quần áo thoải mái trên người, tôi đoán chắc chú cũng ra đây để tập thể dục.

– Ông Tùng, em Bông muốn về nhà.

Trời ơi! Con tôi đang nói cái gì thế này. Nó không phải là muốn mách tội mẹ với ông Tùng đó chứ. Trong lúc tôi còn chưa biết phải đỡ cái tình huống này như thế nào thì chú đã chuẩn xác đoán ra nguyên nhân.

– Bị mẹ ép ra đây à?

Bông làm điệu bộ ấm ức:

– Trường em Bông sắp có ngày hội ba và bé rồi ông Tùng ạ, nên mẹ với em bông phải rèn luyện sức khỏe.

Chú nghe vậy thì nhìn qua tôi:

– Ba và bé?

– Không có gì đâu chú, mấy hoạt động ngoại khóa linh tinh thôi ạ.

– Linh tinh mà mới sáng sớm đã bắt con nhỏ ra đây à?

Bông được bênh nên càng ra sức nũng nịu trong lòng chú, tôi nhìn vào liền cảm thấy không thuận mắt:

– Là tại Bông muốn thắng các bạn đấy chứ ạ.

Chú phớt lờ lời giải thích của tôi, chỉ quay lưng ôm Bông về theo mong muốn của nó nhưng là về phòng chú. Cả hôm đó, Bông bỏ mẹ theo trai. Tôi qua năn nỉ mấy lần mà nó nhất quyết không chịu về. Đã thế còn luôn mồm bảo: ” Con muốn chơi với ông Tùng, con thích ông Tùng. ”

Bông qua đấy thì sướng phải biết, không có mẹ quản lý nên muốn ăn gì thì ăn. Nãy tôi vừa gặp anh shipper giao cả túi gà rán lớn qua phòng chú. Nghĩ thôi cũng biết là cho ai rồi.

Nhân ngày bị con bỏ rơi, tôi cũng chẳng muốn làm gì. Cứ nằm dài hết xem báo lá cải rồi lại lướt mấy video hài.

Tầm trưa thì đột nhiên có tiếng người gõ cửa. Tôi nghĩ là con về nên vui mừng chạy ra. Nhưng người sau cánh cửa kia không phải là con gái cưng của tôi, mà là cô bạn thân bỏ tôi theo chồng.

Tôi vẫn không thể nào tin vào mắt mình, Huyền bảo một tuần nữa mới trở về. Thế mà giờ này đã bằng da bằng thịt đứng trước mặt tôi rồi.

– Huyền à?

Nó chẳng nương tay xô tôi một cái lọt thỏm vào bên trong:

– không tao thì còn ai.

Nói rồi bạn tôi tự nhiên xuống dưới nhà rót nước uống. Giờ thì tôi mới tin đây là con bạn tùy tiện của tôi thật.

– Sao mày bảo là một tuần nữa mới về cơ mà?

Huyền đặt cốc lên bàn, từ tốn đáp:

– Không phải là vì đứa bạn tốt như mày ư.

Tôi nghe vậy thì trong lòng cảm động đến mức bật cười:

– Thế là tao đã phá đám thời khắc quý giá của vợ chồng mày sao?

Bạn tôi ra vẻ rộng lượng đáp:

– Không sao, đời còn dài, chúng tao có thể bù cho nhau sau. Chỉ sợ mày đổi ý không muốn lấy chồng rồi lại thành bà cô già.

Tôi bị lời nói có phần phô trương của Huyền chọc cho cáu:

– Con này. Tao nói sẽ làm bà cô già khi nào?

Nó thấy vậy lập tức đổi thái độ, cười hề hề, đi lại khoác tay tôi:

– Thế thì người phụ nữ muốn lập gia đình, mày đã chuẩn bị gì cho đợt tuyển chồng này chưa.

Tôi lắc đầu, vịt mờ hỏi:

– Ủa! Phải chuẩn bị sao?

– Tất nhiên. Hôn nhân là chuyện trọng đại cả một cuộc đời. Đâu phải ra chợ mua cá mà có thể xuề xòa. Phải ngon nghẻ, tươi trẻ thì mới kiếm được mối ngon, cuộc đời sau này mới hạnh phúc được.

Tôi nghe Huyền nói cũng có lý:

– Thế mày nói xem tao nên chuẩn bị những gì?

– Biết ngay mà. Thôi thay quần áo, tao đưa mày đi tút tát.

Hôm nay là chủ nhật, tôi ở nhà một mình cảm thấy rất nhàm chán, nên ra ngoài với Huyền một lúc xem ra cũng hay.

Tôi vào phòng thay quần áo, lúc ra thì con bạn mới chợt nhớ:

– Ừ mà bông đâu? Sao từ nãy đến giờ tao không thấy nó?

Tôi ủ dột thông báo với bạn:

– Nó bỏ nhà theo trai rồi mày ạ.

Huyền đến đây thì giỡ giọng quở trách:

– Theo ai? Sao mày để con dâu tao đi lung tung như thế?

Tôi bất lực nói:

– Tao còn biết làm gì hơn, dụ mấy con bé cũng không chịu về. Chú lại lớn hơn tao, chẳng lẽ tao lại qua đòi con.

– Qua đòi con! Không lẽ chú mày ở gần đây à?

– Mới chuyển đến bên cạnh.

Thông tin này thật sự đã làm cho Huyền sửng sốt tột độ. Nó mở cửa, ngó trước ngó sau rồi đóng lại. Giọng nói cũng nhỏ đi không ít:

– Sao mày chả nhắc gì đến tình thế nguy cấp hiện tại hả?

– Tao cũng đâu muốn giấu. Tính đợi mày về rồi kể thì sẽ phù hợp hơn gọi điện thoại. Mày nhắc tao lại lo, con bé Bông chả hiểu sao mới gặp chú có một vài lần mà nó đã quấn quýt lắm mày ạ. Thậm chí đôi lúc còn phớt lờ tao luôn cơ.

– Thì bởi bọn họ là cha con mà. Tình hình này thì mày phải mau chóng tách hai người đó ra. Để lâu chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

Cái này tôi đồng ý với Huyền:

– Ừ Tao biết là vậy nhưng mà với chú và Bông, tao thực sự không biết dùng cách nào để chia rẽ.

– Con mày chẳng qua là khao khát có ba thôi. Mày nhanh nhanh kiếm ba cho nó. Con nít nhanh quên. Có ba rồi nó sức mấy còn nhớ đến chú mày.

Nghe Huyền nói tôi lại càng quyết tâm kiếm chồng hơn. Chắc chỉ có kết hôn thì tôi mới thoát khỏi nỗi ám ảnh của quá khứ.

Nói chuyện một lúc, tôi với Huyền cũng kết thúc để đi ra ngoài. Thôi thì hôm nay con bé kia bỏ nhà theo trai cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu, mẹ nó sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng có thể ra ngoài mà không bị vướng víu thứ rắc rối hay tò mò là nó, xem ra cũng không tồi lắm.

Hai chúng tôi đi ăn trưa rồi Huyền dẫn tôi đến một tiệm salon, chọn kiểu tóc đang hot, làm tóc xong thì nó đưa tôi đi lựa quần áo. Cả năm nay tôi chưa mua quần áo mới, không ngờ thị trường thời trang lại ra nhiều mẫu đẹp như vậy. Thôi thì vì tương lai tìm cho bông một người ba tuyệt vời nên tôi đành đứt ruột đứt gan chi mạnh để thay đổi bản thân.

Cả hai còn tính đi spa thì chồng Huyền điện, bảo quên một số giấy tờ nên chúng tôi phải ghé nhà lấy rồi đem lên khách sạn chỗ chồng bạn làm việc. Kể ra Huyền trông cà lơ phất phơ mà cũng vớ được anh chồng ngon phết. Mới đi du lịch cùng vợ về chưa được bao lâu đã lao đầu vào kiếm tiền nuôi vợ.

Trong lúc đợi chồng Huyền, tôi vô tình thấy một cặp nam nữ từ khách sạn đi ra. Tôi biết nơi này không phải chỗ trong sạch gì. Chuyện trai gái tới lui hẳn chả hiếm. Nhưng người phụ nữ kia sao lại giống vợ của chú tôi thế nhỉ.

Thấy tôi đăm chiêu nghĩ ngợi, Huyền bên cạnh quan tâm hỏi:

– Có chuyện gì hả mày?

Tôi đưa túi đồ của mình qua cho nó:

– Mày cầm hộ tao.

Huyền ngờ nghệch nhìn tôi:

– Mày tính đi đâu?

– Tao ra đây có chút việc.

– Mày thấy ai à? Có cần tao đi cùng không?

– Không cần đâu, chút tao quay lại ngay.

Lúc này chồng của Huyền cũng gọi bảo nó lên phòng nên nó đành thỏa hiệp với tôi:

– Ừ! Vậy đi nhanh lên đó. Chút còn đi spa chăm sóc da mặt.

Nói xong, Huyền hối hả đi vào thang máy chuyên dụng còn tôi cũng quay người truy theo dấu của hai kẻ kia. Cũng may là bọn họ lửa tình chưa tắt, vẫn còn đang tình tứ hôn hít trước cổng khách sạn nên tôi rất nhanh đã đuổi kịp.

Tên đàn ông hình như càng ngày càng muốn lún sâu hơn nên bị người phụ nữ đẩy ra:

– Thôi vào xe đi, ở đây lỡ để người ta thấy thì sao?

– Em sợ bị chồng phát hiện à?

– Tất nhiên, anh ta đang ở thành phố này đó.

Đến đây thì không còn sự mờ mịt nào nữa, giọng nói kia đích thị là vợ của chú tôi.

Hôm trước, không phải thím ta trước mặt chú nói bao điều đường mật. Thậm chí còn bỏ công đến trường Bông để nhờ tôi. Tôi cứ nghĩ bản thân mình có phải quá ích kỷ khi không giúp họ. Vậy mà thật không ngờ, người phụ nữ ấy lại mèo mả gà đồng bên ngoài.

Tôi không biết nếu chú biết thì sẽ có bao nhiêu thất vọng, khi tôi chỉ là người ngoài nhưng nhìn cảnh này còn cảm thấy khó thở.

– Có người nhìn chúng ta.

– Ai?

– Là cô ta.

Vợ chú theo tay của tình nhân mà quay người lại. Trong ánh mắt lập tức phủ đầy sự kinh ngạc:

– Thương! Sao lại là cô?

– Sao? Muốn người chứng kiến toàn bộ cảnh diêm dúa từ nãy đến giờ là chú tôi?

– Cô ăn nói hàm hồ gì vậy? Tôi và người đàn ông này không có quan hệ gì cả. Cô đừng vu khống tôi như thế.

Những lời trắng trợn này thật sự rất chối tai. Vừa nghe, tôi đã cảm thấy buồn nôn, dây dưa thêm nữa chỉ làm bản thân thêm khó chịu. Có lẽ vụ này nên để chú tôi giải quyết. Người trong cuộc hẳn sẽ tường tận hơn.

Tôi quay người tính rời khỏi nhưng người phụ nữ kia lại nhất quyết không cho tôi đi, từ phía trước chặn tôi lại.

– Cô tính đi đâu?

Tôi lười nói chuyện với họ nên chỉ né qua một bên rồi tiếp tục rời khỏi, vợ chú cũng vì đó mà hoảng loạn, vừa chạy theo tôi vừa nói:

– Cô tính sẽ nói với chồng tôi sao? Lòng dạ cô sao mà rắn rết thế hả? Chỉ chờ người ta sơ hở thì phá nát gia đình của họ thôi à?

Tôi vẫn im lặng. Thím ta thấy tôi không phản ứng lại thì càng sốt vó hơn. Còn tôi thì chỉ muốn tìm một chiếc xe để rời khỏi nơi này. Ban nãy, tôi và Huyền đến thì rất nhiều taxi đậu, thế mà giờ muốn tìm lại không có lấy 1 chiếc. Tôi cố đi bộ lên trước một chút, xem có tìm được chiếc xe nào không.

– Cô đứng lại. Cô đi đâu đấy. Chúng ta chưa nói chuyện rõ ràng mà.

– Chuyện này không liên quan đến tôi.

– Nếu đã không liên quan thì sao cô còn muốn phá đám vợ chồng tôi. Cô có con rồi, cô phải sống để đức cho con nữa chứ.

Tôi nhịn không được dừng lại phản bác:

– Đừng có lôi con nít vào chuyện này.

– Thế thì cô phải hứa với tôi là sẽ không nói bất cứ điều gì ra bên ngoài.

Cô ta vừa nói vừa bấu lấy tay tôi:

– Xem như tôi xin cô được không? Tôi đã mất 5 năm thanh xuân bên anh ấy rồi. Giờ cô muốn mọi cố gắng của tôi đều công cốc sao?

– Nếu vậy ngay từ đầu thím không nên làm ra chuyện này.

Nhìn bộ dạng vợ chú lúc này rất đáng thương. Nhưng sai là sai, tôi không thể giúp họ che giấu. Mà người bị lừa dối lại là chú tôi thì lại càng không được.

– Ý là cô muốn đi mách lẻo hả?

– Thím muốn nghĩ sao thì tùy.

Đi mãi mà vẫn không có xe nên tôi đành lên app đặt grab. Người phụ nữ kia thấy vậy, lập tức đi đến giật điện thoại của tôi rồi ném ra đường.

– Cô định gọi cho anh ấy?

– Thím điên à?

Cái điện thoại này tôi đã dùng 4 năm, tôi luôn giữ gìn nó như báu vật. Thế mà vợ chú lại ném nó ra đường như thế. Khi ấy, tôi không nghĩ được nhiều, chỉ lo có xe cà nát điện thoại nên vội chạy ra. Chẳng may từ xa có một chiếc xe lao đến.

Kít… Tiếng phanh chói tai làm tôi kinh hồn, trong phúc chốc làm tôi ngã xuống đường.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!